Có nhiều người gọi tôi là “mẹ mìn” khi tôi dạy con bằng cách của riềng mình..
1. Con mới sinh, nhất quyết ko đội mũ cho con dù ngủ dù thức. Trẻ con thoát nhiệt ra đầu, đội mũ chỉ tổ làm bí đầu nó và cản trở thoát nhiệt.
2. Con mới sinh, chỉ lúc ngủ mới đeo bao tay bao chân, còn thì lột hết, bắt nó nắm ngón tay mẹ, lấy đồ chơi, khăn khố, ly tách chà chà vào chân vào tay.
3. Con mới sinh, ngày nào cũng tắm, có hôm nóng nực còn tắm 2 lần/ngày.
4. Con mới sinh, đều như chanh vắt, mỗi ngày 1 cữ lúc 1h trưa là bú bình (sữa mẹ hút ra).
5. Con mới sinh, được 3 ngày đầu mẹ luộc bình sữa, 1 tháng đầu tráng nước sôi, sau đấy thì cứ rửa xong úp cho khô rồi dùng luôn. Trộm vía, thế mà hệ tiêu hóa cũng khỏe phết.
6. Con mới sinh 10 ngày, mẹ cho nằm úp ngược trên người mẹ, rồi lấy tay đỡ cổ con… dần dần đặt con tự nằm sấp dưới sàn cho tự ngóc cổ lên. Kết quả, 3 tháng 10 ngày biết lẫy là cổ tự ngóc lên luôn, ko nằm bẹp dưới sàn khổ sở. 5 tháng tự lật nghiêng và tự ngồi dậy.
7. 6 tháng biết bò, lần đầu tiên bò cụng đầu vào tường cái cốp, con mẹ ngồi gần chả ý kiến gì… con con sau mấy giây định thần lại, khóc òa… con mẹ chạy lại xoa đầu, hỏi con đau à, lần sau con cẩn thận nha, đụng vào tường đau lắm. Kết quả, từ đấy về sau ko cụng đầu vào tường nữa, kể cả sau này tập đi, chạy nhảy.
8. 6 tháng bắt đầu ăn dặm, con mẹ quẳng 1 đống lổn nhổn rau củ quả lên bàn, con con tự xử lý. Chẳng cháo bột, chẳng xay nhuyễn, ko có đút bón gì, cũng ko tivi, múa hát làm trò. Giờ ăn, ăn thì ăn, ko ăn thì nhịn. Kết quả, 13m tự xúc thìa, 16m xúc thành thạo, 19m bắt đầu dùng đũa, 21m ăn đũa nhoay nhoáy, đi học trừ lúc ốm bệnh còn thì toàn tự xúc hết và xin thêm suất ăn, nhìn thấy đồ ăn mắt sáng như sao…trong khi quanh nhà các bạn thấy ăn là khóc thét.
9. 7 tháng bắt đầu leo trèo, trèo cái pách lên bàn rồi loay hoay ko biết trèo xuống. Con mẹ ko bế xuống, chỉ chạy lại hướng dẫn con phải thò chân xuống trước để trèo xuống kèm theo cảnh báo “con cẩn thận kẻo ngã đau”. Kết quả, sau 2 lần hướng dẫn, em tự trèo xuống ngon lành. Sau đấy, 13m sang nhà mới có cầu thang, lại được dạy tự leo cầu thang, trộm vía chưa bị gì bao giờ, mỗi lần lên xuống mồm còn tự lẩm nhẩm “từ từ..té” (từ từ kẻo té)
10. 9 tháng biết đi, mỗi lần chập chững rồi ngã, con mẹ mìn chẳng thèm chạy lại đỡ, chỉ nói con đứng dậy rồi phủi tay đi. Kết quả, con ko bao giờ ngã rồi nằm ăn vạ chờ người đến đỡ…vấp ngã là chuyện bình thường, vấp ngã và đứng dậy vui vẻ, phủi tay đi tiếp mới là bản lĩnh. Mong là sau này mỗi lần vấp ngã trong cuộc sống con cũng biết tự đứng dậy, phủi tay và vui vẻ đi tiếp…
11. Con lớn dần, thích được tham gia làm việc nhà, thích nhặt rau, rửa rau, rửa chén bát, bóc tỏi bóc hành, quét nhà, vứt rác… nói chung cái gì mẹ làm con cũng muốn làm. Mẹ để cho con cùng làm hết, dù mỗi lần con động tay là mẹ phải đi theo dọn cực gấp mấy lần..nhưng thấy con vui..và thấy mỗi lần cùng làm là 1 lần con tiến bộ, lần sau gọn hơn lần trước là mẹ vui. Mẹ ko thích những đứa trẻ nằm ì 1 chỗ, cơm bưng nước rót đến tận miệng, cả ngày ko phải động chân động tay việc gì. Con dù còn nhỏ, nhưng nhìn ánh mắt con sáng lấp lánh mỗi lần được làm việc nhà là mẹ biết con đã lớn lắm rồi :).
12. Con mê các con vật. Trẻ con đứa nào chả mê các con vật. Mẹ không cấm con tiếp xúc với các con vật, như gà..con thích thú chạy vào giữa đàn gà cho chúng chạy tan tác…hay như mấy em chó ở nhà ông nội, rất hiền, nên mẹ để cho em lại sờ và vuốt ve chúng, vỗ chúng lúc chúng ngủ… hay kiến và sâu bọ – các loại vô hại, mẹ cho em ngắm nhìn, em sờ nếu thích…và cá, em từng có 1 bể cá nhỏ, thọc cả bàn tay của em vào để “đuổi bắt” mấy chú cá… Trừ những gì “nguy hiểm” còn thì đừng vì sợ bẩn mà tạo 1 bức tường vô hình ngăn con khám phá và phát triển.
13. Con đi học, mẹ chẳng bao giờ hỏi “con có buồn ko, có khóc ko, cô có đánh con ko, cô có ép con ăn ko, bạn có đánh con ko”…. Đi học mặc định là vui, về nhà mẹ thường nói hôm nay con đi học vui quá nhỉ, hỏi hôm nay ở lớp con chơi trò gì… và thêm nữa, nếu con ko ngoan thì sẽ không được đi học. Mỗi tối mẹ nói con phải đi ngủ sớm thôi, ko mai dậy trễ là không được đi học đâu. Mỗi sáng dậy mẹ đều nói đi đánh răng rửa mặt sạch sẽ còn đến lớp sớm ăn sáng và chơi nào. Nói chung với cả con và mẹ, đi học là ĐƯỢC ĐI, và đi học rất vui. Đơn giản vậy thôi. Mỗi sáng thấy con vui vẻ tới lớp, đưa tay ra cho cô bế và vui vẻ bye bye mẹ, mẹ thấy thật nhẹ nhàng… ko giống như cảnh vật vã khóc lóc mẹ vẫn tưởng tượng trước đây…
Nhiều người hay bảo “chẳng qua con mày dễ”…ừ thì dễ… chả lẽ lại ngồi kể lể những lần nó bỏ bú bình 2 mẹ con vật lộn với nhau cả tuần giời, chả lẽ lại kể những lúc nó rúc rích bú đêm đến sứt cả đầu ti, chả lẽ lại kể những lúc nó biếng ăn cả tháng ko xơi miếng nào, hay những lúc nó bệnh nhèo nhẽo như giặc, ho rồi ói tùm lum chua lòm… Trẻ con làm gì có đứa nào dễ. Nuôi con làm gì có mẹ nào nhàn. Chỉ là phải biết tự đặt ra giới hạn cho mẹ và cho con…